Bài 22: Cửu tưởng

Khi tắt thở, máu không được hấp dưỡng khí, chuyển thành màu đen, làn da xanh xám, tím bầm. Hơi hết ấm, thần thức không hiện hành. Không có sức chấp trì của thần thức, các tế bào vỡ tung, nước không còn bị ép, bật ra, toàn thân sưng phù. Chỉ còn phảng phất hình hài tướng mạo con người. Hai mắt sọp. Toàn thân nứt loét, bụng vỡ ruột lòi, gan nứt, phân tiểu ứ khắp. Xú khí bốc lên lừng trời lừng đất. Người ta sợ hãi. Con hiếu vội gói ghém kỹ, bỏ vào hòm, đóng thật chặt, chôn sâu dưới 3 thước đất. Bởi vì độc khí này đem bệnh hoạn cho những ai gặp phải. Dòi bọ lúc nhúc ăn hết thịt rồi tự tan đi, còn lại bộ xương phủ bụi. Lâu ngày gân đứt, xương long rụng, mủn tàn, trả về cho đất.

Già trẻ, giàu nghèo, sang hèn, đẹp xấu, ai cũng đi đến giai đoạn hoại diệt này. Chỉ có một mùi gống nhau là mùi thối, một chất giống nhau là thịt nát. Vậy mà chúng ta thường xuyên cứ cho mình là cao quý. Vì hy vọng sống lâu nên mới tạo đủ các ác nghiệp để bồi dưỡng thân và bảo vệ danh giá.

Đức Phật khuyên chúng ta tập quan sát để thấy sự thật. Có trí tuệ sẽ tiêu 3 độc tham sân si. Hạnh phúc của con người ở ngay chỗ giác tỉnh.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *