Nhân Hoa Quả Cỏ

Hòa-thượng Thanh Từ kể chuyện Nhân Hoa Quả Cỏ:

Năm xưa HT dưỡng bệnh tại am Bảo Lộc. Phật tử cúng dàng hạt hoa. HT tưới được bảy bữa. Lấm chấm mầm xanh nảy lá. HT gia công. Ít lâu sau được một bồn cỏ. Thầy hết sức ngạc nhiên, tưởng các Phật tử đã cho lầm hạt. Sau mới khám phá ra có một đàn kiến nhỏ, lẫn với màu đất, thường hay vào ra trong bồn. Thì ra mấy chú đã tha đi hết hột. Còn đất được xới tưới nên cỏ dễ lên.
Vợ chồng người em bị nạn xe chết một lúc. Vợ chồng người anh đem cả đàn cháu về nuôi, hòa với con mình. Mười năm sau đàn trẻ trưởng thành. Bà bác than phiền: “Lũ cháu đã không ơn, trở lại oán ghét”. Dò hỏi lũ trẻ để biết vì sao nhân hoa mà lại thành quả cỏ. Mấy đứa trả lời: “Bởi vì con máu cháu mủ. Bà đã nuôi mấy đứa như người làm không công. Việc nặng gọi cháu, việc nhẹ gọi con. Mỗi sáng cho con 2$ ăn lót dạ, cháu được 1$, chi chi cũng ưu tiên cho con v.v…”.
Thì ra trong lúc chúng ta cắm đầu vun tưới, tưởng sẽ nở hoa Từ Bi, thì đàn ái kiến đã tha hết hạt hoa lúc nào. Con và cháu hòa nhau một đàn. Vì không ngờ nên không trông chừng. Ái kiến lóa mắt khiến không thể bình đẳng trong tình thương. Bạc phước đã khó biết ơn mà dễ oán. Bát Đại Nhân Giác đã dạy rõ ràng: “Bần khổ nhiều oán, ngang kết ác duyên. Bồ-tát bá thí đẳng niệm oán thân…”.
Hay nói cho đúng vì các cháu không cha mẹ nên nghiêng thêm một chút tình thương. Cố tình bù đắp thêm, khỏa vào những vô tình ái kiến khiến thiếu sót, may ra cứu được đàn trẻ thoát những quả báo của “vô ơn”.
(Sư trưởng Hải Triều Âm viết)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *