KINH DHAMMAPALA JÀKATA

Trong quá khứ có một phổ-hệ Bà-la-môn, từ gia chủ đến tôi tớ đều thọ trì mười thiện, bát quan trai và bá thí trì giới. Tiền thân đức Thích Ca giáng sinh làm con trai trong dòng họ ấy, tên là Đa.

Đa là học trò giỏi nhất của một vị giáo sư ở đô thành Takkasila. Bất hạnh con của giáo sư chết. Tất cả gia đình và môn đệ đều buồn rầu rên xiết. Riêng Đa hết sức ngạc nhiên nói rằng phổ hệ của Đa không bao giờ có người chết trẻ, chỉ người già yếu lắm mới chết. Ông giáo sư giao phó học trò cho Đa dạy đỡ, còn mình thì sửa soạn đi xa một chuyến giải sầu.

Ông giáo sư đến thẳng nhà Đa, báo tin cho ông bố biết Đa đã mệnh chung. Ông trình bày một bộ xương dê để làm tin. Bố Đa cũng như cả nhà Đa bình tĩnh đáp: “Chắc chắn con tôi chưa chết. Vì trong phổ hệ tôi đã bảy đời rồi chưa từng có một ai chết trẻ. Bởi vì chúng tôi không nói dối, chúng tôi tu mười thiện, chừa bỏ mười ác. Nhờ ân huệ pháp ủng hộ người thực hành nên toàn thể chúng tôi không bệnh, không chết non. Thật vậy pháp hằng phù trợ người hành pháp. Pháp hằng đem hạnh phúc đến cho người thực hành chánh đáng. Người này hằng đi đến nhàn cảnh. Pháp như dù to che mưa nên thằng Đa của chúng tôi quyết định vẫn an ổn”.Ông giáo sư nói rõ lý do: Ông tới để điều tra cho biết, Đa một học trò ông rất tin quý có nói dối không. Lần du lịch này đã đem phước lợi cho ông. Ông học thuộc pháp của phổ hệ Đa. Xong từ biệt trở về thành Takkasila.