9-1992

Thân gởi H !

Một giờ đêm thức giấc niệm đức Quán Thế Âm chợt nhớ tới con, Thầy ngồi dậy thắp đèn viết cho con vài hàng nhắc nhở. Con nhớ lời Tổ A Nan: “Một ngày thấy đạo còn hơn sống 100 năm vô ích”. Đạo con chưa thấy nhưng con đã thấy lối vào. Thân hư vọng, tâm vô minh, cảnh ảo ảnh theo nghiệp giả hiện. Chỉ có tánh Linh quang đang hiển lộ nơi thấy nghe hiểu biết của chúng ta không sanh không diệt, không thêm không bớt, không nhơ không sạch. Con ơi! Thà như trâu bò ngu si cam phận vô duyên. Còn H đã học Lăng Nghiêm, đã làm thủ tòa trong ban phản văn, đã thấy tánh, xin chớ tự chôn vùi trong vọng tưởng. Hãy nhớ rằng ba má anh chị em con chưa được nếm đạo vị một tí nào. Chính Thầy được học, được hiểu, được tu nhưng 24/24 giờ vẫn quên lãng. Nếu con không có đạo thì ai sẽ cứu vớt những người này đây. Con ơi! Ở giữa đám xác chết, con phải sống! Con phải sống thật sự đi con! Tánh Phật! Tánh Phật mới là thật! Mở lò luyện vàng, trở về chân tâm bản tánh ngay giờ này, đừng hẹn ngày mai. Từ vô thủy chúng ta đã để vọng tưởng dắt lên thiên đường, xuống địa ngục. Vọng tưởng đã biến chúng ta thành ma quỷ chó mèo. Hôm nay tu hành cũng cùng với vọng tưởng mà ước mong làm Phật làm Tổ. Nhưng chính Phật đang ở ngay mắt tai mũi lưỡi con, đang giơ tay tiếp dẫn con, sao con không trở về? Con ơi, nhớ ra là sen vàng, là giải thoát, là đền bốn ân, là cứu khổ muôn loài! Quên đi là trầm luân, là thê thảm con đường luân hồi. Con ơi! Con bò con ngựa kéo xe cực khổ lắm. Những con người trong xã hội kia đã chắc ai thoát kiếp ngựa bò? Con đã phát nguyện độ cho họ lên tòa sen cơ mà! Thầy thường nói với chị em, Thầy rất hối hận để cho chị H hưởng lộc gia đình, nên nay chị hoàn toàn bị lệ thuộc gia đình, gần như không còn là người xuất gia. Nhưng chính giờ phút này Thầy không dám khuyên con ở lại. Bởi vì tương lai mờ mịt, ai biết được những gì sẽ xảy ra? Trong khi chính mình còn đeo thân sanh già bệnh chết, đâu dám bảo đảm giải thoát cho ai? Nên Thầy đành im lặng. Thương con thương má con lắm lắm. Nhưng tu như má con lại ăn chắc. Giản dị và thành tâm. Thầy trò mình những mong với cao mà tay lại ngắn mới đáng lo. Về tới bên kia con nên thường viết thơ cho HT để nhắc Ngài nhớ tới phản văn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *