Cầu Sanh Tịnh Độ

Tu hành cõi này tiến đạo rất khó, trải qua nhiều kiếp chưa chắc hoàn thành, vãng sanh cõi Phật thành đạo rất dễ, chỉ nội một đời là xong. Do đó, Thánh xưa Hiền trước ai cũng khuynh hướng Tịnh-độ. Ngàn kinh vạn luận đều chỉ chỗ ấy là chỗ trở về. Quả thật mạt pháp tu hành không pháp môn nào hơn. Kinh A Di Đà nói: “Không thể lấy ít thiện căn phước đức nhân duyên mà được vãng sanh”. Thiện căn lớn không chi bằng niệm Phật, phước đức lớn không chi bằng phát quảng đại tâm. Nhất tâm niệm Phật hơn bố thí một trăm năm, một niệm phát tâm Bồ-đề công đức vượt sự tu hành nhiều kiếp. Bởi vì niệm Phật vốn mong làm Phật, không phát tâm Bồ-đề thì có niệm cũng không làm gì. Phát tâm cốt để tu hành, không vãng sanh Tịnh-độ rất dễ thoái chuyển.

Phát tâm là gieo giống Bồ-đề, cày bằng cày niệm Phật. Phát tâm là nhân, niệm Phật là duyên. Nhân duyên đầy đủ thì trái hạt tuệ giác nhậm vận viên thành. Đại nguyện là thuyền, niệm Phật như xuôi gió, Tịnh-độ Tây phương Cực Lạc quyết định vãng sanh.

(Trích trong Khuyến Phát Bồ Đề Tâm Văn)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *