Lời Nói Trong Gió

Canh chua_2

Hãy cùng nhau ôn lại lời của Tôn Sư nhân ngày Lễ Đại Tường của Ngài:

LỜI NÓI TRONG GIÓ

Từ các trường học xa xôi cùng tột, lấp lánh trong ánh tuyết nước Nga cho đến các nóc trường hẻo lánh, ẩn trong đồi xứ Ả Rập. Từ những ngôi đại học to lớn nước Anh, ở phương Bắc, sinh hoạt trong sương mù đến những trường tiểu học bé con của lũ trẻ da đen Phi Châu cháy nắng. Có tới triệu triệu đứa trẻ đang đi học. Những tổ kiến học sinh này, ngàn vạn dân tộc khác nhau, đang phấn khởi tinh thần đi lên.

Ví phỏng một lý do gì khiến sự sinh hoạt này ngừng lại, thì đó là tai họa lớn cho quả địa cầu, vì nhân loại sẽ trở về mọi rợ. Thế giới sẽ sa vào tối tăm. Hoạt động của học sinh là tiến bộ, là hy vọng, là ánh sáng vinh quang của văn minh. Mỗi học sinh là một tên lính nhỏ trong đạo quân hùng vĩ. Lấy sách vở làm khí giới. Trường học là quân đội. Coi ngu dốt là thù địch. Văn minh nhân loại là khúc khải hoàn.

Hỡi các học sinh phấn đấu ! Hãy cố gắng phấn đấu ! Như mặt trời phấn đấu, xóa tan đêm tối, đem ánh sáng cho muôn loài.

Được đọc bài trên đây ở cuốn “Tâm Hồn Cao Thượng”. Thầy choàng dậy, nghĩ tới mùa hạ của chúng ta sắp chấm dứt.

Cành cành lá lá tiếp nối không ngừng,
Tổ đường rực rỡ chánh pháp xương minh.
Chánh pháp của chúng ta xương minh chính nhờ mùa hạ !

— Các con có hôm nào để chút thời giờ suy nghĩ Hạ là gì không ?

— Phàm lập pháp nếu gắt gao thì ít người theo kịp. Nên thế gian mỗi năm có 12 tháng, đức Phật chỉ bắt chúng ta 3 tháng quyết định phải an cư, thân tâm đều chuyên nhất. Phải ở trong một đoàn thể đồng chí hướng, để cùng nhau sách tấn tu học. Ai không theo lệnh này gọi là phạm giới. Chúng ta không an cư, không thể gọi là Tăng. Bởi vì an cư là Tu, là Chứng, là nhập Thánh siêu phàm. Cho nên bao nhiêu người vì chúng ta mà bận rộn, Phật tử khắp các nơi rủ nhau đem lễ phẩm, kính cúng dường người kết hạ.

Thương cho chúng ta đâu có biết, kể từ lúc tác bạch an cư, bách thần lo lắng giữ gìn, các Bồ-tát đăm chiêu tìm phương tiện ủng hộ. Bởi vì mùa hạ này có thể vĩnh viễn xóa tên chúng ta trên con đường dài sanh tử. Bởi vì mùa hạ này, chúng ta có thể vĩnh viễn không còn số phận phải làm thân ngựa ngậm hàm sắt, kéo xe đền nợ tín thí như những kiếp luân hồi sanh tử vừa qua. Mùa hạ này, chúng ta có thể chuyển được địa vị. Đầu hạ còn là phàm, cuối hạ đã chứng thánh quả, tất cả đều ở chúng ta. Nếu miên mật dụng công, không nhiều thì ít, chúng ta sẽ có phần trên đền đáp hồng ân đức Phật, dưới đem mừng rỡ cho muôn loài.

Còn nếu cứ vẩn vơ, mặc cho mùa hạ trôi qua, tâm hồn chỉ để lo chấp ta, chấp người. Một bụng chứa toàn tham sân si. Một lồng ngực thở ra tranh chấp, thở vào ta hay, thì hôm nay tự tứ, mai Vu lan, chúng ta chỉ có phần một gói quà hay vài cuốn tập…

Viết tới đây, tu sĩ già bệnh mệt quá, phải trở về giường nằm, niệm đức Quán Thế Âm cho tĩnh thần tĩnh trí.

Khỏe một chút, Thầy ngồi dậy cầm bút viết tiếp để gởi mấy con.

Đức Phật đại từ bi không bức thiết đệ tử. Một năm 12 tháng, ngài chỉ bắt buộc Tăng Ni an cư 3 tháng. Ngoài ra tùy duyên tùy phước của mỗi người mà tự lo giải thoát. Chùa chúng ta nhờ thiện căn phước đức, đại chúng được an cư cả 12 tháng. Nay 3 tháng hạ đã lỡ, vậy mùa Thu Đông sắp tới (chùa ta gọi là mùa y công đức), chị em ráng phấn đấu ! Cố gắng phấn đấu !

Hỡi hỡi các vị đã phát tâm Bồ-đề ! Chúng ta quyết tâm giác tỉnh, đẩy màn vô minh, quyết đem thân ra khỏi miệng cọp sanh, già, bệnh, chết. Mỗi tu sĩ là một tên lính trong đạo quân hùng vĩ ở khắp pháp giới của Như Lai. Kinh pháp là vũ khí. Chùa chiền là nơi rèn luyện. Vô minh là thù địch. Giải thoát là khúc khải hoàn. Hỡi các học sinh phấn đấu ! Cố gắng phấn đấu ! Mong rằng Giới Định Tuệ của các con đem ánh sáng cho muôn loài, suốt đời vị lai.

Mong rằng lời nói run rẩy này, xuyên qua được rừng cây kẽ lá, theo gió tìm đến tai các con.

Thầy viết ngày 22-6 âm lịch 1992
khi vừa ra khỏi bệnh viện Chợ Rẫy

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *