Ngày 28-02 âl (1986)

Ngày 28-02 âl (1986)

Thân gửi Liên Hoa và Viên Thông!

Sáng nay học luật, HH đọc rằng:

Phàm tới bữa ăn phải tưởng 5 phép quán:

vb

3) Bao nhiêu tội ác, tham sân si là gốc, cho nên cô Sadini không có Tứ Niệm Xứ, Tổ gọi là cán cờ gỗ. Đắp tấm y nêu biểu tướng trừ ba độc mà chính mình như cây gỗ, chẳng hiểu biết gì. Chiến sĩ trước hết phải biết giặc ở chỗ nào. Trong bài, Tổ chỉ cho biết bãi chiến trường chính ở cái lưỡi. Tham ngon, giận dở… cứ mống ra trong mỗi nuốt, thì anh hùng dùng gươm tuệ chém luôn. Giận, hờn, ham, thích, ưa, chịu… chém tuốt. Cho đến cả thằng Si đen ngòm cũng lôi ra trị tội.

Bé HH nhắc thêm: “Chẳng những khi ăn mà khi cãi lộn cũng là cái lưỡi sân si”.

Thật ra không những khi ăn mà đi đứng nằm ngồi nói nín, mắt nhìn tai nghe mũi ngửi thân xúc, lúc nào tu sĩ chẳng phải canh gác sáu căn. Cho đến đêm khuya, giặc vẫn lởn vởn. Không đề phòng kỹ, làm sao an hưởng thái bình. Tổ Sư đang đêm, ngồi dậy la: “Có giặc! Có giặc!” Chúng ta ai là con Phật? Ai là giặc đang phá Tam-bảo? Chỉ ở nơi phòng giữ sáu căn. Hai đức Thẹn, Hổ vừa rời tâm, liền có nạn. Cẩn thận, trong khi đang chê bai người khác, có khi mình đang là giặc sân. Chưa đến nỗi thế! Chỉ hôm nay bất mãn một tí, mai bất mãn một tí, tập quen làm giặc lúc nào không hay. Trong khi ấy cứ tự đánh lừa, mình là chiến sĩ của đấng Pháp Vương.

Năm pháp quán này các con đã thuộc nhừ hơn cháo. Điều mà trẻ thơ như mấy con đã biết rõ, già móm hết răng như Thầy vẫn chưa làm xong. Các con thật là đã được ướp kỹ Phật pháp. Con nhà giàu đâu có sợ nạn đói. Thân gửi các con thêm một chuyện:

Cây mít xum xuê vươn cao. Hôm nay ngày cuối tháng hai, mưa rào. Những chiếc lá vui sướng reo lên: Chào chào gió hạ! Chào chào nước mát! Nhưng cũng có một tiếng rên: “Khổ quá! Khổ ơi là khổ! Cả một mùa nắng cháy da xém thịt, nay lại rét lạnh thế này. Khổ ơi là khổ!” Các bạn lá an ủi: “Chị hãy dũng cảm đón mưa to gió lớn. Mưa càng dữ dội bao nhiêu, chúng ta càng mạnh khỏe chóng lớn bấy nhiêu. Chị đừng giận ghét ông mặt trời. Chính ông ta đã nhuộm cho cả họ mít nhà ta những tấm áo xanh đủ mầu thẫm nhạt, và những múi mít ngọt ngào thơm phức. Nếu không có bốn mùa mưa nắng gió sương thay nhau đan dệt thì bao giờ nhân loại được nếm mùi.

Mít mừng vì được nắng mưa.
Chiến sĩ Bồ-đề cũng vậy.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *